Giữ giới vượt bờ là thế nào? Cuồng ngu, hung ngược, thích giết sinh mạng, tham ăn trộm cướp, dâm dục nhơ bẩn, nói hai lưỡi nói dữ, nói dối, nói thêu dệt, lòng giận ghét ngu si, hủy hoại cha mẹ, giết bậc Thánh hiền, báng Phật, quấy rối người hiền, lấy vật ở đền miếu, ôm lòng hung nghịch, hủy báng ba ngôi báu… Rất ác như thế, thà bị mổ xẻ, băm vằm phơi ngoài chợ, rốt cuộc không bao giờ làm. Chỉ tin Tam bảo, bốn ân cứu khắp.
KINH SỐ 27
Xưa Bồ-tát là một cư sĩ thanh tín. Vua nước vị ấy ở cai trị đúng đắn, khuyên dắt quan dân, khiến biết ba ngôi báu. Ai giữ giới ăn chay thì được tha thuế, miễn dịch. Dân chúng lớn bé thấy vua chuộng hiền, phần nhiều giả hiền lành mà làm việc tà vạy. Vua đem giới Phật để xem tiết tháo của dân. Có người tốt mà lòng xấu, trái với sự giáo hóa trong sạch của Phật. Vua vờ ra lệnh: “Ai dám theo đạo Phật thì bị tội đến bỏ thây ngoài chợ”. Bọn giả làm lành, không ai là không bỏ điều chân chính, mặc tình theo thói tà vốn có.
Có vị Bồ-tát tuổi già, giữ sự sáng suốt chân chính rộng lớn, nghe lệnh kinh hãi nói: “Bỏ chân theo quấy mà được làm đế vương, sống bằng đất trời, giàu sang không gì hơn, sáu điều vui sướng mặc lòng, ta trọn chẳng làm. Tuy sống một bữa ăn, mà thấy sự giáo hóa chí chơn của Tam bảo, thì ta vui vẻ theo. Còn ôm nhớ vạn ức sách vở ghi chép thế tục, thân ở cung trời, tuổi thọ tột trời, mà mờ mịt đối với ba ngô báu, không nghe kinh Phật, thì ta chẳng mong ước. Vâng lời Phật dạy mà có bị họa giết chóc, ta vẫn cam tâm. Kinh dạy: “Chúng sinh lao mình vào ba đường, được làm người là khó, ở Kinh đô là khó, sáu căn đầy đủ là khó, gặp kinh mà tin là khó, thấu hiểu sâu xa vi tế là khó, gặp sa-môn hạnh cao lòng thanh tịnh, cúng dường là khó, gặp Phật và được thọ ký là khó. Ta kiếp trước công đức rõ ràng, nay gặp kinh Phật, được thờ Tam bảo, dẫu gặp kẻ vô đạo tàn khốc, muối thịt ngâm thân với nghiêm hình nước sôi lửa bỏng, rốt cuộc cũng không bỏ điều mà theo lũ yêu trùng kia”.
Vua ra lệnh cho quan hữu ty đi tra xét, ai trái lệnh thì giết, đem bêu ngoài chợ. Người tra xét thấy Bồ-tát ý chí kiên quyết không thể lay chuyển, phụng thờ Tam bảo lòng thành không thiếu, liền bắt đem tâu vua. Vua nói: “Giết bêu ngoài chợ. Rồi lén sai người rình xem người ấy thế nào.”
Khi đi chịu chết, Bồ-tát dặn con: “Từ lúc mới dựng trời đất, có người đến nay, chúng sinh ở đời bị sáu tình quấy rối quá hơn điên say, ít thấy ba ngôi báu, theo sự giáo hóa sáng suốt trong sạch. Con may mắn biết giáo pháp, hãy cẩn thận đừng buông bỏ. Hễ ai bỏ hạnh Phật, Pháp, làm điều quấy dối của quỉ yêu thì nhất định mất nước thôi. Ta thà bỏ thân này, chứ không bỏ chân lý. Vua nay sai lầm, con chớ nghe theo”.
Quan tra xét đem lời ấy tâu lên. Vua biết Bồ-tát làm hạnh chân chính, vui mừng mời đến, nắm tay dắt lên điện. Vua nói: “Khanh thật có thể nói là đệ tử Phật. Rồi phong làm tướng quốc, giao việc trị nước. Còn bọn buông bỏ sự giáo hóa trong sạch của Phật, thì bứt trả thuế đi quân dịch. Từ đó, cả nước không ai là không chuộng làm lành”.
Phật bảo các sa-môn: “Quốc vương bấy giờ là Di-lặc, còn cư sĩ thanh tín là thân ta.”
Hạnh giữ chí vô bờ của Bồ-tát, trì giới như vậy.